Điên Cuồng Yêu Tịnh Mỹ Mi
Chương 3: Chương 3
Hạ Tường Dã quả nhiên nói được thì làm được.
Cách ngày sáng sớm ước chừng sáu giờ 30′.
Một chiếc xe Benz Chậm rãi đậu ở trước cửa hàng xe
gắn máy Phương gia Hạ DãTường đã xuống xe giơ cổ tay lên nhìn xuống đồng hồ
khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng.
“Uh tốt lắm thời gian còn rất sớm.”
Tâm tình của hắn vui mừng huýt sáo vừa chờ đợi
Phương Á Tịnh xuất hiện.
Rầm….—— không bao lâu cửa cuốn sắc Phương gia chậm
rãi kéo lên Phương Á Tịnh và Phương Á Luân cùng lúc xuất hiện ở phía sau cửa.
Vừa thấy cô xuất hiện Hạ Tường Dã vội vàng nghênh
đón cười nói: “Sáng sớm bình yên!”’
Phương Á Tịnh sửng sốt không dám tin mà trừng mắt
nhìn hắn giương giọng nói : “Anh thật đúng là đến?
Nếu Hạ Tường Dã đừng luôn đối với người khác ác
thanh ác khí kỳ thật bộ dạng hắn được coi là anh tuấn hơn nữa nụ cười sáng lạn
giống bé trai lớn ngây ngô làm cho người ta cảm thấy còn rất thoải mái.
Một bên phương Á Luân cũng cảm thấy vô cùng kinh
ngạc hắn kêu lên kỳ quái: “da? A dã học trưởng? Anh lại có thể sẽ ở thời giờ
này xuất hiện!Anh không phải mỗi ngày đều ngủ tới khi giữa trưa mới có thể đến
trường sao?”
“Câm miệng lại!”_ Hạ Tường Dã thưởng cho hắn một cái
liếc mắt. Hắn tiến lên đi với thân hình cao lớn đem Phương Á Luân nhỏ gầy gạt
bỏ tới gần Phương Á Tịnh bên người nhíu mày nghi ngờ nói : “ Tôi đương nhiên sẽ
tới! Ngày hôm qua đã nói tôi tới đón cô đến trường cô sẽ không quên chứ?”
“Có ‘Đã nói’ sao? Không phải một mình anh độc đoán
quyết định sao?”_ Phương Á Tịnh than nhẹ một tiếng không hiểu nổi hắn rốt cuộc
đang có cái chủ ý quỷ quái gì
“Ừ vậy lên xe đi!”_ Nghĩ đến cô cũng đồng ý hắn lộ
vẻ tươi cười thật to dẫn đầu hướng chiếc Mercedes đi đến.
Phương Á Tịnh theo hắn đi đến chỗ đó nhìn lại vừa
thấy được Mercedes nàng hoàn toàn há hốc mồm.
Người nầy đều ngồi chiếc xe này đến trường có quá
huênh hoang hay không?
Nhưng nghĩ lại hắn chính là con trai nhỏ của tập
đoàn ẩm thực điều này cũng không kỳ quái; hơn nữa còn là học sinh trường Thánh
Tâm đến trường phô trương không phải đều như vậy?
Nhưng thật ra Phương Á Luân rất thích ba bước cũng
theo hai bước hướng xe đi đến còn quay đầu lại vẫy tay nói : “Chị mau nha!
Mercedes đó! Chưa từng ngồi nha!”
Hạ Tường Dã nghe xong phút chốc chìa bàn tay lớn
hung hăng đẩy Phương Á Luân ra mặt hừ nói:” Ta có nói ngươi có thể lên xe
sao?Biết điều! Tránh ra đi” ( đối xử với em trai của bạn gái mình thế à ^^)
“Ôi”_ Bị cự tuyệt nghiêm khắc phía sau Á Luân đành
phải vẻ mặt đau khổ tránh ra yên lặng đi đến hướng xe buýt đứng đợi,hắn chỉ có
ngồi xe buýt rõ rồi.
“Nhanh lên xe! Cô còn sững sờ cái gì?”_ Hạ Tường Dã lông mày đen đậm
nhăn lại khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khó hiểu.
“Tôi có thói quen ngồi xe buýt”. Phương Á Tịnh
giương mím môi không nói hai lời quay đầu bỏ đi.
Hạ Tường Dã khẩn trương hề hề đuổi theo thô bạo kêu
to nói : “Chúng ta không phải nói rồi sao? Tại sao cô lại đổi ý? Đùa giỡn tôi
phải không!
“Tôi căn bản không đáp ứng anh muốn cùng với anh đi
học? Các người kẻ có tiền nhà cấp cao xe tôi ngồi không quen tôi vẫn ngồi xe
buýt là được”_. Phương Á Tịnh vì vùng thoát khỏi hắn bước chân càng chạy càng
nhanh.
Hạ Tường Dã buồn bực nói: “Xe này là của nhà tôi
không đáng giá nhiều tiền đâu”
Phương Á Tịnh nghe xong hai má không ngừng run rẩy
nghĩ thầm hắn thật sự không biết nhân gian khó khăn nói chung cũng là cái chỉ
biết hưởng phúc đại thiếu gia.
“Tóm lại tôi sẽ không ngồi xe của anh đến trường cứ
như vậy.”
Hắn và cô tựa như ở trận đấu thi đi bộ thông thường
hai người càng chạy càng nhanh cũng đều đã thở hồng hộc nhưng không ai có ý
dừng bước lại.
Tài xế Hạ gia cũng thật trách nhiệm cậu chủ chân
trước vừa đi xe ở phía sau liền nhắm mắt theo đuôi theo sát mà tùy thời chờ đợi
gọi về.
Đi được mệt mỏi Hạ Tường Dã khí lửa rừng lại dâng
lên
“Phương Á Tịnh cô không cần làm bộ làm tịch. Lần đầu
tiên tôi chủ động muốn đưa con gái đến trường cô không cần ,đang ở trong phúc
mà chẳng biết.” _Hắn bỗng dưng dừng lại nện bước thô bạo quát kèm thêm đưa tay
kéo lấy cánh tay của cô muốn cô đi theo ngừng nhịp chân tiến bước
Trực giác phản ứng phía dưới Á Tịnh quay người lại trên mặt cũng hiện
lên mơ hồ tức giận. Nàng dùng sức bỏ tay hắn ra ngửa đầu nhìn thẳng hắn đôi mắt
sáng trong lóe ra lên đám lửa nhỏ tức giận
Cô hai tay vòng ngực mang trên mặt không thật cười
giễu nói : “tôi ở trong phúc mà chẳng biết? Vậy ý của anh là đại thiếu gia anh
chấp nhận người có địa vị cao lại tự hạ thấp địa vị đón tôi đi học tôi sẽ nên
phục lạy tạ ơn sao?”
Cô trừng mắt hắn, hắn cũng trừng mắt nàng hai người
không ai nhường ai xung đột hết sức căng thẳng.
Ngay sau đó phương á tịnh sắc mặt đột nhiên biến đổi
lạnh lùng hừ nói: “Hừ! Hiện tại tôi cho anh biết: bổn tiểu thư chẳng đáng để
cho anh đưa! Nghe hiểu không?”
Mặc kệ dụng ý của hắn là cái gì nàng cũng xin lĩnh
tấm lòng
Hạ Tường Dạ vừa bị cô nói như thế cái trán gân xanh
lập tức hiện lên.
“Ta muốn đưa cô đến trường chính là tôn trọng cô!”_
Nói được nghiến răng nghiến lợi.(cực kỳ giận dữ)
Phương Á Tịnh một tay phủ trán hơi cúi đầu bất đắc
dĩ thở dài không có đáp lại bất luận cái gì.
Người nầy căn bản là nước ngoại tộc ,quốc vương như
thế sẽ khó giao tiếp như vậy Thực cho là mình nói gió là gió, nói mưa là mưa ai
cũng phải nghe hắn?
Quả nhiên là từ nhỏ bị làm hư đại thiếu gia!
Hắn làm cái thở sâu lại hỏi: “Tôi hỏi lại một lần..
Cô rốt cuộc có muốn lên xe hay không?”
“Không cần.”_ Phương Á Tịnh trả lời ngắn gọn mạnh
mẽ.
Hạ Tường Dã giậm chân hai nắm tay của hắn kềm chế
gầm nhẹ nói: “Không muốn thì thôi vậy! Coi như tôi ta chưa từng tới!”_ Hắn xoay
người lên xe giận dữ rống: “Ông Vương lái xe!”
“Vâng thiếu gia”_. Lão Vương tràn đầy trung khí dũng
cảm trả lời đem chân ga giẫm một cái Mercedes rất nhanh rời đi phạm vi tầm mắt
của Phương Á Tịnh
Phương á tịnh đưa mắt nhìn Mercedes chạy nhanh ly
tâm lại tự nhiên cảm thấy nho nhỏ mất mát
Kỳ quái cô vậy tại sao có cảm giác mất mát?
Nàng lắc đầu tự nói với mình: nàng ngoại trừ bận rộn
việc nhà,rảnh rỗi thì giúp chú quản đại lý xe còn muốn nghĩ cách làm sao tìm
được cha,những việc này cũng đã đủ cô bận rộn thực sự không có tâm sức đi ứng
phó với đại thiếu gia này
Cô ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng sáng sớm mỉm cười
tăng tốc tiến bước hướng trạm xe bus mà đi.
Tiếp tục kéo dài thêm sẽ bị muộn!
Trường học Thánh Tâm
Giữa trưa nhà ăn theo thường lệ lại là kín người hết chỗ làm Trác Duệ
cùng Đoạn Uyên Kỳ đi vào trong phòng ăn thì Hạ Tường Dã đã ngồi ở chỗ ngồi
thường ngày của bọn họ rồi
Cả người hắn bày biện ra thần thái hai tay khủy tay
tựa ở trên mặt bàn cái cằm dựa vào đặt ở giao ác trên mười ngón tay,đồng tử mắt
đen bóng nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó đối với bạn tốt đến một chút cảm
giác cũng không có.
Đoạn Uyên Kỳ cùng Trác Duệ trao đổi một cái ánh mắt
nghi hoặc cuối cùng do Đoạn Uyên Kỳ vươn tay ở trước mặt hắn vẫy vẫy hắn mới
hồi phục lại tinh thần.
“Các cậu đã tới”_. Hạ Tường Dã đem thân mình sau đó
dựa vào vào hướng lưng ghế uể oải nói:
“A dã tớ nghe nói cậu sáng sớm liền tới trường học sao lại thế này?”_
Đoạn Uyên Kỳ ngồi xuống ở bên cạnh chỗ hắn ra vẻ tò mò đặt câu hỏi.
Hạ Tường Dã ném nhẹ một bên khóe miệng rầu rĩ nói:
“Tớ hôm nay sáu giờ đã rời giường “_Sau khi đến trường hắn lại luôn luôn ngồi ở
chỗ này sinh buồn phiền.
“Thực sớm xem ra cậu dự định hoàn toàn thay hồn đổi
xác khôi phục như học sinh đến trường bình thường sao?”_ Hắn quay đầu đối mặt
Trác duệ hỏi: “Trác Duệ chúng ta đây cần phối hợp sao?”
Trác Duệ khẽ lãnh đạm mà hạ chân mày tỏ vẻ không ý
kiến.
. “Tớ mới không phải muốn làm học sinh giỏi không đi
muộn Các cậu cũng không cần phải phối hợp tớ sau này cũng sẽ không đi đến sớm
như vậy ,dù sao không ai cảm kích tớ cần gì phải tưởng ai cũng mê mình! “_Càng
nghĩ càng giận hắn lần đầu tiên trong đời đưa đón nữ sinh đi học lại bị hung
hăng cự tuyệt
Phương Á Tịnh này rốt cuộc muốn hắn làm như thế nào?
Hắn chưa từng nhân nhượng qua ai cũng không đối
người khác ăn nói nhỏ giọng mềm mại nói chi là đối với nữ sinh nhẹ nhàng. Toàn
bộ trường hợp đặc biệt đều để cô cô đoạt đi cô còn muốn như thế nào nữa?
“Được rồi! Không làm cậu nói thực đi tớ đã nghe nói
hành vi của cậu buổi sáng hôm nay”_Đoạn Uyên Kỳ thử đề cập
Hạ Tường Dã sắc mặt trầm xuống buồn bực không trả lời.
“Với cậu từ nhỏ cùng nhau lớn lên tớ làm sao không
biết cậu đối nữ sinh lại có thân sĩ (*)như vậy ,một ngày còn ân cần đưa người
ta đi học mặc dù nói bị cự tuyệt nhưng vẫn là làm tớ cảm thấy không thể tưởng
tượng nổi.”_Đoạn uyên kỳ vẻ mặt cảm động nói “A Dã chúng ta đã trưởng thành!” (
bó tay luôn bạn bè thế đấy à =)) ) (thân dĩ=kẻ có vai vế,trí thức ở làng xã
thời phong kiến)
“Shit cậu nói đủ chưa đó? “_Hắn nhéo lên,hai bên
đường mày rậm lửa giận đột nhiên nổi lên.
“Được được không nói thì không nói thôi! Nhưng mà tớ
có một nghi hoặc”_ Đoạn Uyên Kỳ đầu ngón tay ở trên mặt bàn gật suy tư nên nói
như thế nào mới tốt.
“Gì chứ?”_Giọng điệu hoàn toàn không kiên nhẫn
“Cậu đối người ta tốt như vậy là có ý đồ gì?”
Hạ Tường Dã bị bạn tốt đặt câu hỏi sửng sốt.
Cũng đúng? Đúng! Hắn đối cô gái không cảm kích kia
tốt như vậy làm gì?
Oa! Sẽ không phải thấy hắn bộ dáng sững sờ Đoạn Uyên
Kỳ chọn một đường mi cao cười như không cười nói: “ Không phải cậu bởi vì bị nữ
sinh người ta đánh đau sau đó liền yêu cô ta sao?
Cái đề tài này ngay cả từ trước đến nay Trác Duệ đều
lạnh nhạt vểnh tai lắng nghe.
“Làm sao có thể!”_ Hạ Tường Dã đột nhiên kêu to phản
bác.
“Không phải vậy chính là cái gì?”_ Đoạn Uyên Kỳ khí
định thần nhàn(1) liên tục truy hỏi “Nếu tớ giống cậu như vậy ân cần sáng sớm
rời giường đưa đón nữ sinh tám phần đều là tớ đối với các cô có tình ý. Bằng
không tớ làm gì hy sinh thời gian giấc ngủ sớm rời giường?Việc này cậu cũng
không hiểu” (kinh nghiệm tán gái đầy mình)
“Tớ làm sao lại biết? Tớ không giống cậu tâm tư nặng như vậy ,lại sinh
huân không kị (2)như thế. “_Hình như tâm sự bị người ta hiểu rõ Hạ Tường Dã có
vẻ nôn nóng lại bất an.
(1) khí định thần nhàn=giống như bình tĩnh
(2)sinh ăn mặn không đố kị
“Đúng đúng đối với tớ tâm tư nặng. Trác Duệ ta đi
chút.cơm ”_ Đoạn Uyên Kỳ bản thân bị làm cho mất mặt sờ sờ cái mũi rời chỗ đi
ăn chút cơm
Hạ Tường Dã trừng mắt bóng lưng Đoạn Uyên Kỳ bắt đầu
suy tư lời của hắn.
Chẳng lẽ hắn thật sự đối Phương Á Tịnh kia có tình
ý? Không thể nào?
Tuy rằng muốn phủ nhận nhưng bạn tốt một phen nói
lại làm cho hắn không thể không nhìn thẳng vào tâm tình thật sự của chính mình
Ài chẳng lẽ hắn thật sự đối người ta có tình ý?
Gặp phải cô hắn thật sự trở nên một chút chí khí
cũng không có.
Được nếu nàng không chịu ngồi Mercedes vậy hắn theo
nàng ngồi xe buýt công cộng vậy được rồi chứ?
Tuy rằng hắn cảm thấy thật sự là uất ức bản thân thế
nhưng vì cô hắn nên phóng đoạn vứt bỏ ghế da thoải mái, thấm hơi lạnh của máy
điều hòa nhiệt độ cao cấp,xe có rèm che không tọa mà thay đổi chiều theo ý cô
Sáng sớm Hạ Tường Dã lại xuất hiện ở cửa nhà Phương gia hắn muốn lão
Vương tài xế đi về trước tự mình một mình ở ngoài cửa chờ diễn thử đợi lát nữa
khi nhìn thấy Phương Á Tịnh nên biểu hiện ra cái diễn cảm gì mới tốt
Phải cười sao? Nhưng mà thế này giống rất ngu ngốc.
Đùa quá lố sao?Cô có thể càng thêm không để ý tới
hắn hay không?
Ai! Phiền nha!
Rầm rầmm—— Cửa cuốn sắc Phương gia chậm rãi dâng
lên.
Hạ Tường Dã không biết tại sao bắt đầu hồi hộp
trường tay trường chân hắn không biết nên dùng cái tư thế gì nghênh đón cô mới
tốt thế cho nên cả người có vẻ khó chịu cực kỳ.
Vừa đi ra khỏi nhà liền thấy hắn tựa tại cây cột bên
cạnh Phương Á Tịnh bất ngờ rất nhiều trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm giác kì
lạ ngực gắt gao đây là cảm giác chưa bao giờ trải qua
Cô cho rằng trải qua chuyện phát sinh buổi sáng hôm qua hắn sẽ không tái
xuất hiện rồi chứ!
Phương Á Tịnh đi ra phía trước hướng về hắn lộ nụ cười
sáng lạn : “Sáng sớm an lành”
Hạ Tường Dã không được tự nhiên trả lời: “khụ.. Sáng
sớm, sáng sớm an lành”.
Phương Á Tịnh hai bên nhìn xung quanh không thấy nhà
hắn rêu rao ngồi xe tức thì tò mò hỏi: “Làm sao anh sẽ đi qua?Tại sao đến không
thấy xe của anh”.
“ Tôi bảo lão Vương đi về trước”.
Ồ hắn đang đánh cái chủ ý gì? Ngày hôm qua mình bị
chọc tức đến chạy trốn ngày hôm nay lại xuất hiện rồi? Phương Á Tịnh không có
truy đến cùng.
Cô giơ cổ tay lên xem đồng hồ phát hiện thời gian
cũng không sớm liền nói : “không hàn huyên tôi còn vội vàng đi nhờ xe.”_ Cô đi
qua bên cạnh hắn hướng về hắn hắn phất tay nói tạm biệt
Vừa thấy cô phải đi Hạ Tường Dã vội vàng gọi cô lại
: “ Phương Á Tịnh!”
Phương á tịnh ngừng bước chân quay đầu lại nhìn
trong mắt của cô mang theo nghi hoặc.
Hạ Tường Dã chậm rãi đi đến bên người cô luống cuống
gãi gãi đầu hai mắt chung quanh liếc loạn chính là không dám nhìn về phía cô
lại còn muốn làm ra vẻ bộ dáng không tình nguyện.
“Có chuyện gì sao? “Phương Á Tịnh giương mắt nhìn
hắn nhíu mi hỏi.
“Ừm không có việc gì.”_ Hắn không mở miệng được nói
phải cùng cô ngồi xe buýt công cộng dùng hành động bày tỏ
Hạ Tường Dã lướt qua cô đi vài bước không đầy một
lát liền gặp phải đường mở rộng chi nhánh hắn lựa chọn đường đi tới hướng chi
nhánh bên tay trái. Lúc này hắn nhận thấy được cô không có theo tới hắn quay
đầu lại không kiên nhẫn thúc giục: “đi!”
Phương Á Tịnh nhịn không được buồn bực cười hỏi: “Đi
đâu?”
“Cùng cô ngồi xe buýt công cộng! “_Thấy cô đang cười
Hạ Tường Dã đỏ lên khuôn mặt tuấn tú giọng nói càng thêm không kiên nhẫn.
Nghe hắn vừa nói như thế Phương Á Tịnh cả người sửng
sốt.
Đại thiếu gia nguyện ý bỏ qua Mercedes thoải mái
cùng cô chen chúc người ta ngồi xe buýt công cộng đây đại diện cái gì?
Cô từ trước đến nay không phải sẽ tưởng ai cũng mê
mình ,người cũng không muốn suy đoán nhiều hơn nhưng hành động của hắn lại làm
cho nhịp tim của cô có chút rối loạn nhịp
“Nhanh lên! Cô muốn muộn sao?”_ Hạ Tường Dã cong
miệng thúc giục nói.
“ Đúng là không muốn. Nhưng anh đi lầm đường là bên
tay phải mới đúng á! “_Phương Á Tịnh cười một tiếng đi lên trước cùng hắn sóng
vai hướng trạm xe bus đi đến.
“ Thỉnh thoảng hưởng thụ cuộc sống bình dân cũng
không tồi! Anh chính xác chưa ngồi qua xe buýt công cộng sao?”
“Không có.Đây chính là lần đầu tiên dâng cho cô,cô
rất vinh quang và may mắn.”_ Hạ Tường Dã tự phụ hừ nói một chút xấu hổ cũng
không!
“Dạ dạ là rất vinh quang và may mắn!”
“Biết là tốt rồi!”_Thấy cô không phản đối Tường Dã
tâm tình nhất thời rẽ mây nhìn thấy mặt trời tốt vô cùng!
Bọn hắn dần dần đi xa chỉ nghe thấy tiếng cười trong
trẻo của Phương Á Tịnh đang ở dưới gió lạnh sáng sớm càng ngày càng thanh mỏng
Thứ bảy giữa trưa thời điểm tan học Thanh Hải cao
chức ầm ầm không có gì hơn từ xế chiều bắt đầu chính là ngày nghỉ có thể đặc
biệt chơi đùa nhiều!
Phương Á Tịnh đi cùng bạn tốt Cung Sở Sở còn có bạn
học nam học chung lớp Tang Hữu Tín một bên nói chuyện phiếm một bên hướng cửa
trường học đi đến.
Khi bọn hắn sắp đi ra cửa trường thì đã nghe thấy
phía ngoài cửa trường nổi lên một cỗ xôn xao Phương Á Tịnh tò mò nghển cổ nhìn
xung quanh —— Quả nhiên lại là Hạ Tường Dã huênh hoang quỷ kia
Hắn đứng ở bên cạnh Mercedes nhà hắn kiên nhẫn đợi
cô đi ra ,bên cạnh hắn quay chung quanh là một đám nữ sinh Thanh Hải cao chức
líu ríu hỏi hắn vấn đề như là:
“Anh cùng chị Tịnh là bạn bè trai gái sao?”
“ Tôi có thể làm bạn với anh không?”
“Anh cũng có thể giới thiệu tôi cùng Đoạn Uyên Kỳ hoặc Trác Duệ quen
biết được không?
Có lẽ là mấy nữ sinh này đặt câu hỏi làm phiền
hắn,đại thiếu gia vung tay lên cáu kỉnh gầm lên giận dữ: “ Ầm ĩ hết sức!Tất cả
cách tôi xa một chút!”
Giọng nói rõ ràng như chuông đồng hồ truyền vào
trong tai Phương Á Tịnh đương nhiên Cung Sở Sở cùng Tang Hữu tín cũng đều nghe
được.
“Tịnh!Bạn trai nhỏ của cậu bị làm cho cáu rồi”_.
Tang Hữu Tính trêu chọc cô nói.
Phương Á Tịnh cắn môi dưới lặng im đỏ hai gò má.
Nàng phun nói : “Đừng nói bậy cái gì bạn trai nhỏ tớ đơn thuần xem hắn là..”.
Cung Sở Sở hừ nhẹ một tiếng nói nhạt : “Phải không?”
Trong trường học truyền ra không ít thì thầm.
Nghe nói mỗi sáng sớm Hạ Tường Dã đều cũng cùng
Phương Á Tịnh ngồi trên xe bus đi học ,ở trên xe bus nếu có người lấy túi sách
chiếm chỗ ngồi, hắn liền đến gần,vẻ mặt hung ác của hắn khiến cho người chiếm
chỗ ngồi ngoan ngoãn lấy túi sách về như vậy thì cô có chỗ ngồi ,cũng không
không phải chịu xóc nảy trên xe buýt công cộng;nếu thật không có chỗ trống hắn
vẫn có thể dùng thân hình cao lớn giống một ngọn núi của hắn vây quanh ở chỗ
của cô che chở cô không bị đè ép.
Sau khi xe buýt công cộng dừng lại trước tiên hắn sẽ
đưa cô đến cửa trường học sau đó lại đi quay về trường học Thánh Tâm
Một trang chuyện của Phương Á Tịnh và Hạ Tường Dã ở
Thanh Hải cao chức truyền được ồn ào huyên náo tất cả mọi người nói chuyện say
sưa Đem Phương Á Tịnh xem như nữ anh hùng .
Bát Quái một chút học sinh Thanh Hải cũng biết Hạ
Tường Dã là một đại thiếu gia ngang ngược thô bạo ai ngờ đại thiếu được nuông
chiều từ bé lại thua bởi trong tay Phương Á Tịnh?
Nàng hướng về hai vị bạn thân vô tội cười: :” Tuy
rằng cái tên kia cố gắng không tồi,nhưng mà người ta cũng không có tỏ vẻ gì tớ
cũng sẽ không tưởng ai cũng mê mình.Hơn nữa các cậu cũng không phải không biết
hiện tại tớ làm sao có tâm tư nói chuyện yêu đương?”_ Nói tới đây gương mặt của
cô chuyển sang ảm đạm.
Nàng đến thu tín xã hỏi qua chi tiết tìm người lại
phát hiện đó là một số tiền cô gánh vác không đến đành phải tạm thời từ bỏ;
hiện tại cô đọc sách vẫn là dựa vào chính mình lại gom tiền mà có khi chú sẽ
cho cô tiền xài vặt cô liền tiết kiệm dùng từng giọt từng giọt,từ từ dư tiền.
Bất kể cha sống hay chết cô phải tìm được cha!
Tang Hữu Tín lại đề nghị nói : “Tịnh cậu có nghĩ tới
đăng báo tìm người hay không?Việc này so với thu tín xã mò kim đáy biển rõ ràng
có ích hơn chứ!”
Phương Á Tịnh bất đắc dĩ lắc đầu tiếp tục lâu dài đó
cũng là một số tiền lớn
“Tớ nói rồi quán quần áo và trang sức của tớ sắp khai trương không bằng
cậu ngày nghỉ tới giúp tớ trông nom sạp kiếm khoản thu nhập thêm thế nào?”
“A Tín cám ơn ý tốt của cậu lòng tớ nhận. Tuy rằng
hiện tại tớ chỉ muốn để dành tiền hết lần này đến lần khác thím của tớ luôn
muốn tớ nhà giúp đỡ hoàn toàn không cho tớ có cơ hội đi ra ngoài làm “
Tang Hữu Tín vỗ vỗ bả vai cô an ủi: “Không sao. Cậu có thể thử đến hỏi
thím của cậu tớ bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu tới”
“Cám ơn.”_ Bạn tốt nhiệt tình tương trợ làm cho Phương Á Tịnh cảm động
không thôi.
Tang Hữu Tín chụp bả vai cô một màn này vừa mới bị
Hạ Tường Dã thấy.
Hắn sôi gan đi đến đây cả người che ở trước mặt
Phương Á Tịnh giống như địa bàn một mình bị xâm lược công sư ( võ sư tử)giống
như đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Tang Hữu Tín
Người nầy nhìn Phương Á Tịnh ánh mắt thực không thích hợp.
Hạ bay liệng dã ngay cả chào hỏi cũng không có liền
lôi kéo khủy tay Phương Á Tịnh xỏ lá nói: “Đi thôi chúng ta đi. Mặt trời lớn
như vậy cô sẽ bị phơi nắng đến bị cảm nắng đấy! Trên xe có máy điều hòa mở ra
chúng ta đi hóng mát”
Nói xong đại thiếu gia hắn đến gần trước mặt Cung Sở
Sở cùng A Tín đem Phương Á Tịnh rời hiện trường.( giống dẫn tội phạm quá vậy)
“ Này này anh làm cái gì? Tôi nói rồi tôi không muốn
ngồi Mercedes.”_ Phương Á Tinh quang quác quang quác kêu to.
Hắn không thay đổi thô lỗ vốn không đem kháng nghị
của Phương Á Tinh nghe vào trong tai ,Sử dụng lực mạnh đem cả người cô nhét vào
trong xe chính hắn đi theo sau ngồi vào.
“Anh thực không lễ độ a!”_ Phương Á Tịnh tức giận
oán hận.
“Hắn là ai vậy?”_ Hạ Tường Dã không thừa nhận có hắn
hỏi cô còn chụp bả vai cô. “Cô không cần ngây ngốc được không? Người ta đang sỗ
sàng cô ,cô còn không biết.”
“Bệnh thần kinh! A Tín là bạn học cùng lớp của
tôi,tôi và cậu ấy giống như anh em cái gì sỗ sàng không sỗ sàng anh tiếp tục
nói bậy một lần cẩn thận tôi bẹp anh à!”_ Phương Á Tịnh trừng lớn hai mắt quẳng
xuống dữ tợn nói.
Hạ Tường Dã có bĩu môi hừ nói: “Không nói thì không
nói”
Tại Hạ Tường Dã phân phó xuống người lái xe dần dần chạy nhanh đi.
Phương Á Tịnh buồn bực nhìn ngoài cửa sổ phố cảnh xa
lạ hỏi: “Này chúng ta đang đi đâu? Đây không phải đường về nhà!”
“Đi đến nhà của tôi”.
“Đi đến nhà của anh làm gì chứ?”_ Phương Á Tịnh đột
nhiên kêu to tiếp theo rúc vào cạnh cửa phòng bị trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt lên án của cô làm Hạ Tường Dã nhất thời lúng
túng. Hắn ấp úng giải thích nói:
“ Cô cô không nên hiểu lầm nha! Tôi đưa cô về nhà cũng không có gì tà
niệm đơn giản muốn nói cuối tuần này muốn dẫn cô đi tìm bạn bè của tôi chơi.
Nhưng bởi vì máy bay trực thăng của tôi dừng ở nhà cho nên trước hết quay về
nhà của tôi”.
“Đi chơi? “_Phương Á Tịnh kinh thanh thét chói tai.
Hạ bay liệng dã chịu không nổi nhăn lông mày rậm:
“cô bị bệnh tâm thần sao?”
“Tôi bệnh tâm thần? Người bình thường nghe được kế
hoạch điên cuồng của anh còn có thể an tâm bình tĩnh sao? “_Phương Á Tịnh mím
môi ấp úng nói :” Thả tôi xuống xe tôi phải về nhà tôi không thể đi theo anh
chơi.”
“ Tại sao không được?”
“Anh sẽ hại tôi bị thím của tôi mắng chết!”_ Nghĩ
đến Thôi Mỹ Hà diện mạo cay nghiệt Phương Á Tịnh liền cảm thấy một trận vô lực
“Sẽ không đâu yên tâm tôi đã thông báo qua thím của
cô.Bà ta muốn tôi chuyển lời cô chơi đùa vui vẻ một chút không cần lo lắng
trong nhà.”_ Hạ Tường Dã bộ dạng uể oải ngồi phịch ở giữa ghế da thưởng thức vẻ
mặt thay đổi khôn lường của cô
Hắn càng nhìn cô càng thuận mắt da!
Chẳng lẽ đây giống như lời của Đoạn Uyên Kỳ bọn họ
yêu nhau sao?
Phương Á Tịnh vẫn còn phòng vệ mà cách hắn rất xa Hạ
Tường Dã khóe miệng co giật nói : “Tôi sẽ không vô lễ với cô,cô không cần sợ
hãi như vậy được không?Á Luân cũng sẽ đi như vậy cô có thể an tâm một chút
chứ?”
Hóa ra Á Luân cũng sẽ đi đến chỗ đó cô an tâm rồi
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.